Bạch Di Lam Tử, Du Thanh, Fanfic

[VolHar] Thuộc về anh, cho đến khi anh không còn muốn em

Theodore Nott (Deviantart)

theodore_nott_by_mariyand_r-d9poiza
Translator: Đoan Mộc Du Thanh
Beta: Bạch Di Lam Tử
Tác giả gốc: Little.Miss.Xanda >>> Yours, for as long as you’ll have me
CP: VolHar
Rating: T

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả ฅ(*°ω°*ฅ)

Capture6

 

Nó lại như thế nữa rồi. Con ruồi nhỏ phiền phức xun xoe quanh thứ thuộc sở hữu của hắn. Chúng nó nghĩ hắn bị mù sao? Cho rằng hắn không thấy những thứ đang diễn ra ngay trước mũi hắn? Bọn chúng nghĩ hắn là một kẻ ngốc? Hắn vẫn luôn biết rằng điều đó quá tốt để là hiện thực, rằng không thể nào có chuyện những lời thầm thì yêu đương kia là sự thật. Những lời ấy chưa bao giờ là sự thật trong quá khứ, vậy hiện tại thì có thể khác gì?

Mặc dù thứ khiến hắn tức giận hơn tất cả, là việc tên quỷ nhỏ đó có thể khiến hắn không làm được bất kì điều gì, thậm chí khiến hắn không thể tra tấn nó vì điều đó. (*)

Hắn đã sa đọa đến mức nào rồi mới cảm thấy việc nhìn thấy tiểu quỷ này vui vẻ còn tốt hơn việc nghe tiếng hét đau đớn của nó chứ?

Nhưng trên hết, hắn ghét việc tên già ngu ngốc đã đúng. Tình yêu luôn là điểm chí mạng của cuộc đời hắn. Hắn chỉ không nghĩ rằng nó sẽ trở nên như thế này, dù chỉ một chút.

(*Khúc này thì tui không hiểu lắm nó ghi cái gì…)

~ ta là dải phân cách ~

Có điều gì đó không đúng. Cậu đã có cảm giác này từ vài ngày trước. Tình yêu của cậu đang dần trở nên xa cách và những mối nghi ngờ từ xa xưa, vốn đã bị cậu chôn sâu trong đáy lòng, nay đang trỗi dậy chiếm cứ tất cả suy nghĩ trong đầu cậu.

Cậu vẫn có thể nhìn thấy những cái nhìn lên án sự phản bội từ bạn bè và người thân. Những câu từ đầy khinh thường phun ra từ miệng các thành viên của Hội Phượng Hoàng khi họ nhìn thấy cậu đứng bên cạnh vị Chúa tể Bóng tối. Bàn tay mang sự chiếm hữu rõ ràng đã kéo cậu lại gần với thân hình cao, gầy, tất cả đều chỉ ra sự suy tàn của phái Ánh Sáng.

Ngay cả bây giờ, khi hai năm đã trôi qua, cậu cũng chẳng thể ngăn được mà tự hỏi, lựa chọn khi xưa của cậu liệu có đúng. Ngày hôm đó ngay tại Bộ Pháp Thuật, sau khi Sirius ngã xuống, sau khi cậu gieo lời nguyền Tra Tấn, liệu rằng cậu đã nên hay không nên nắm lấy tay vị Chúa tể Bóng tối.

Thực sự thì khi ấy, cậu đã không biết rằng liệu cậu có thể từ chối được hắn. Cậu đã quá mệt mỏi, cậu đã chẳng còn chút ý chí đấu tranh nào trong người.

Chúa tể Bóng tối, người đàn ông khôn ngoan ấy, đã có thể nhìn thấu tâm can cậu. Xuyên qua tất cả những cái mặt nạ giả dối, thẳng đến trung tâm của tất cả vấn đề. Từ sự chán ghét đối với nhà Dursleys, đến sự oán giận của cậu về những con cừu trong Thế giới Phù Thủy. Không thể không nói, Chúa tể Bóng tối thật là một kẻ biết tranh thủ cơ hội.

Và cậu, chỉ đơn giản là đã chịu thua.

Điều đó giày vò cậu nhiều tháng. Mỗi khi cậu nghe về một cuộc đột kích, về một cái chết mới, về những cái giá mà Hội Phượng Hoàng đã trả để khiến cậu quay trở lại. Nó gần như hủy diệt cậu.

Chúa tể Bóng tối, dĩ nhiên, có những toan tính khác. Hắn sẽ không để cậu bị phá huỷ.

Và đó là khi họ bắt đầu dành thời gian đi cùng nhau. Nói chuyện, luyện tập, hay đơn giản là cùng đọc sách bên lò sưởi. Những khoảnh khắc đó chính là báu vật vô giá đối với cậu, và cậu cũng dám nói rằng, Chúa tể Bóng tối cũng hưởng thụ những khoảnh khắc đó nhiều như cậu vậy.

Bằng một cách nào đó, qua những khoảnh khắc này, cậu rơi vào bẫy tình của hắn. Không phải với Voldemort, người mà đã giết hại cha mẹ cậu. Mà với Marvolo, người đàn ông tuyệt vời ẩn đằng sau bộ mặt Chúa tể Bóng tối. Người đàn ông thiên tài, ngập tràn đam mê mà ít người biết đến.

Một số người nghi ngờ, một số khác, như Dumbledore, nghĩ rằng cậu đã đánh mất chính mình theo tất cả những nghi lễ đen tối và sự điên rồ. Nhưng sự thực chưa bao giờ là như vậy, nó chỉ đơn thuần là được giấu đi và cậu có được đặc quyền để nhìn thấu tất cả chúng nó.

Làm sao cậu có thể ngăn cản bản thân mình yêu hắn? Ngay cả khi điều này khiến phái Ánh Sáng sụp đổ. Trong một khoảnh khắc, cậu đã chọn trở nên ích kỷ. Mặc dù những sự lo ngại thường cản bước cậu, đặc biệt là khi những người bạn của cậu bị bắt vào và xiềng xích, đưa đến cho bọn Tử Thần Thực Tử, cậu cũng không hối hận.

Cậu tự an ủi mình rằng ít nhất là bọn họ đều còn sống. Tất cả bọn họ. Họ còn sống, và cậu đã đảm bảo rằng họ được đối xử rất tốt. Họ chỉ bị một tên Tử Thần Thực Tử giám sát bởi họ vẫn còn nói về chuyện nổi dậy chống lại chế độ mới, một tội lỗi không thể được tha thứ.

Thời gian trôi qua, cậu dần chôn xuống tất cả những mối lo ấy, bởi vì lần đầu tiên trong cuộc đời cậu, cậu thực sự cảm thấy hạnh phúc. Cậu được yêu. Có lẽ từ ấy chưa từng được diễn ra thành lời, nhưng cậu cảm nhận được nó. Mỗi khi đôi mắt ấy nhìn vào cậu, mỗi khi đôi tay và đôi môi ấy chiếm lấy cậu. Cậu cảm thấy nó trên từng inch của cơ thể mình.

Vậy nên cậu quăng cái giọng nói nhỏ xíu – cái giọng nói nghe thật giống giáo sư Snape ngay trước khi ông ta sắp bị Marvolo giết vì cố mang Harry trở lại Hội – nói rằng vị Chúa tể Bóng tối này chỉ đang lợi dụng cậu, ra sau đầu, và với thời gian cậu hoàn toàn quên đi nó.

Bây giờ, khi Marvolo tránh né những cái đụng chạm của cậu, rời khỏi giường trước khi cậu tỉnh dậy và chìm vào giấc ngủ dài thật lâu sau khi cậu ngủ, giọng nói nhỏ xíu đó lại quay về.

“Harry?”

Cậu ngước lên và nhìn thấy cái nhìn đầy lo lắng của Theodore Nott. Cậu mỉm cười lại với cậu trai trẻ ấy. Theo đã trở thành người bạn tốt của cậu. Một người bạn thực sự tốt. Một người sẽ không nở nụ cười khinh bỉ cậu và gọi cậu là một con điếm sau lưng cậu. Bọn Tử Thần Thực Tử nghĩ rằng cậu không nghe thấy chúng, nhưng cậu có.

Cậu biết bọn chúng nghĩ gì về cậu. Nhưng cậu không quan tâm. Cậu có thể thấy sự ghen tỵ nên cậu chỉ mỉm cười với bọn chúng. Và chúng luôn quay đầu đi khi cậu mỉm cười như thế.

Cậu đã từng hỏi Marvolo tại sao bọn chúng lại quay đầu đi như thế. Marvolo cười và bảo rằng bọn Tử thần Thực tử chỉ đang sợ hãi cậu. Cậu bàng hoàng, không thể nói được gì. Sợ cậu? Vì cái gì? Sau đó Marvolo nói rằng hắn đã cho bọn Tử thần Thực tử xem cậu đã làm gì với tên Đuôi Trùn, và cái nụ cười mà cậu cho bọn chúng thấy, nó giống hệt cái mà cậu đã có trên gương mặt khi cậu xé nát quả tim của tên Đuôi Trùn ấy.

Vậy nên, Harry vẫn tiếp tục cười với bọn chúng, và bất cứ niềm vui nào cậu có được từ những phản ứng của chúng đều bị cậu quy cho việc đã ở bên cạnh Chúa tể Hắc ám quá lâu.

“Thật có lỗi, Theo, cậu vừa nói gì sao?”

“Cậu ổn không?” Theo ngồi xuống bên cạnh cậu và đưa tay vuốt cằm cậu.

“Tớ ổn. Chỉ là gần đây có quá nhiều việc cần phải suy nghĩ,” cậu cười nhìn y.

“Có chuyện gì tớ có thể giúp không?” Theo đề nghị, và nụ cười của Harry lại rộng thêm. Theo luôn rất thích giúp đỡ.

“Không sao, không có việc gì đâu, đừng lo lắng.”

Harry cố gắng ngồi dậy nhưng Theo đã nhanh chóng bắt lấy tay của cậu và đẩy cậu trở lại giường. Cậu có chút mất thăng bằng, ngã lên người Theo, và đó là ngay khi cậu chợt nhận thấy thứ ma thuật quyến rũ của tình yêu đang tràn ngập căn phòng. Cậu ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy cái nhìn bị phản bội trong mắt của Marvolo và cơn đau không thể bị che giấu trong lồng ngực của chính cậu, và bất thình lình, mọi thứ trở nên thật rõ ràng.

Trước khi cậu có thể làm bất kỳ điều gì thì Marvolo đã rời khỏi căn phòng, pháp thuật phát ra những tiếng nổ lốp bốp xung quanh hắn.

Cậu đẩy Theo ra khỏi người mình, chỉ khi đó, cậu mới nhìn thấy sự thỏa mãn hiện lên trong đôi mắt của y.

“Theo…”

“Tớ dâng cả trái tim của tớ cho cậu, Harry. Hắn có thể cho cậu thứ đó sao?” Theo chất vấn cậu và Harry chỉ nở một nụ cười lại với y.

~ ta là dải phân cách ~

Hắn ở trong văn phòng của mình, làm việc với đống giấy tờ. Hắn không có trốn tránh. Chúa tể Hắc ám không trốn. Hắn chỉ đang cố bảo vệ mạng sống của bọn Tử thần Thực Tử vì trước đó đã giết bốn tên khi đang trên đường đến văn phòng của hắn tại phòng khách.

Sao bọn chúng dám? Sao bọn chúng lại dám làm một việc như thế?

Hắn muốn ngay lặp tức quay trở lại căn phòng giết hai tên đó. Tàn sát chúng và bôi máu của chúng lên những bức tường. Nhưng mỗi khi hắn cố rời khỏi chiếc ghế để làm điều đó, đôi mắt xanh biếc chìm trong lời nguyền Giết Chóc bỗng ánh lên trong tâm trí hắn và hắn mất hết tất cả ý muốn chiến đấu. Muốn sống.

Có phải là tình yêu khiến hắn trở nên như thế này? Hèn nhát thế này?

Tình yêu… hắn coi thường nó biết bao nhiêu.

Hắn nhìn xuống khi chợt nhìn thấy một cái hộp nhỏ đột nhiên xuất hiện trên bàn hắn, không ai khác ngoài con gia tinh đã mang nó đến khi hắn đang chìm sâu vào trong suy nghĩ.

Hắn phân tích nó một cách nhanh chóng và khi phát hiện ra nó không hề có hại, hắn mở nó ra.

Hắn chẳng thể làm gì khác ngoài nhìn chằm chằm vào thứ bên trong.

Một phong thư xuất hiện ngay trên nó. Hắn đưa bàn tay vững vàng cầm lấy mở nó ra.

‘Gởi đến tình yêu của em,

Y dâng cho em trái tim của y,

Và bây giờ em tặng nó cho anh với hy vọng anh sẽ quan tâm đến nó cũng nhiều như em quan tâm anh.

Thuộc về anh, cho đến khi anh không còn muốn em,

Harry.’

(Khúc này tui không hiểu lắm, nhưng theo tui thì là : Theo dâng trái tim cho H, H dâng trái tim của H (cái mà Theo đưa ấy ~ đưa cho H rồi thì cũng thuộc về H nhỉ?!) lên cho V mong rằng V sẽ quan tâm cậu nhiều hơn)

Hắn không biết hắn đã nhìn chằm chằm vào lá thư ấy bao lâu. Có thể là vài phút, vài giờ, hoặc vài ngày. Hắn không biết. Hắn không quan tâm.

Thuộc về hắn. Harry thuộc về hắn. Và sẽ luôn luôn chỉ thuộc về riêng hắn.

Có lẽ đã đến lúc nên bàn đến chuyện mãi mãi với bảo bối của hắn. Có lẽ Harry đã sẵn sàng để làm một cái Trường Sinh Linh Giá.

Tình yêu… Hắn coi trọng nó biết bao nhiêu.

Standard

4 thoughts on “[VolHar] Thuộc về anh, cho đến khi anh không còn muốn em

Comment đi tôi hôn cái nè ╮(╯3╰)╭